Những cơn gió đầu hạ mơn man trên mái tóc Thu. Mùi hoa sữa phảng phất, lan tỏa. Thu vòng tay ôm Thuấn, nũng nịu áp mặt lên bờ vai anh. Lòng cô phơi phới niềm hạnh phúc. Còn hơn một tháng nữa mới đến ngày lên xe hoa song Thu đã lên kế hoạch chuẩn bị “hành trang” với mong muốn mọi thứ dành cho bước ngoặt trọng đại trong đời phải thật ngọt ngào, chu đáo.
Chiều người yêu, suốt cả ngày chủ nhật, Thuấn tháp tùng Thu đến các cửa hàng mua sắm, kiên trì đợi cô lựa chọn từ đôi dép, bộ quần áo mặc ở nhà đến chiếc váy ngủ… Tất cả đều thuộc tông màu hồng tươi tắn, rạng rỡ. “Sang tuần, mình sẽ đi chụp hình, mua nhẫn và đặt thiệp anh nhé?” – Thu nhắc đến lần thứ hai vẫn thấy Thuấn im lặng, lơ đãng nhìn về xa xăm. Cô ngúng nguẩy giận hờn quay đi chỗ khác. Đinh ninh sẽ được Thuấn chuộc lỗi bằng nụ hôn đắm say nhưng điều mà Thu nhận lại chỉ là tiếng thở dài và một khoảng lặng làm cô chếnh choáng. “Anh có điều gì khó nói? Có chuyện gì anh cứ chia sẻ để chúng mình cùng tìm cách giải quyết” – Thu chủ động lên tiếng. Thuấn quay sang nhìn thẳng vào mắt người yêu: “Thu phải thật bình tĩnh nghe anh nói. Anh biết, tình cảm Thu dành cho anh là chân thành song hai đứa mình không thể đi chung một con đường. Anh chỉ mang lại bất hạnh cho em mà thôi”. Thuấn chưa dứt lời, Thu đã nghẹn ngào: “Không! Anh đừng nói nữa. Em không muốn nghe bất cứ lý do gì. Em đã lựa chọn gắn bó cùng anh thì dù hạnh phúc hay đau khổ em cũng chấp nhận”. “Anh đã nghĩ rất kỹ trước khi quyết định. Kiếp này, anh ngàn lần mắc nợ em. Hi vọng tình yêu của một người đàn ông khác sẽ xoa dịu những tổn thương nơi trái tim em”.
Thu hoảng hốt khi nhận ra nét mặt Thuấn không có một chút biểu hiện của sự buông lơi để thử thách, để đong đếm tình cảm của cô. Cô tức tối gào lên trong nước mắt: “Rút cuộc, anh đang tâm phản bội tôi vì một người con gái giàu có, xinh đẹp hay muốn đẩy tôi tới chỗ ê chề nhục nhã, bị người yêu ruồng bỏ ngay trước thềm hôn nhân? Tôi sẽ không yếu đuối van xin tình yêu của anh nữa đâu”.
Thu thẫn thờ, bước đi. Thuấn chạy theo ghì xiết lấy cô: “Anh… thực chất, là một kẻ đồng tính”. Thu bàng hoàng. “Trong cơ thể tôi là dòng máu pha trộn hai giới. Đó là nỗi khổ tâm luôn đeo bám tôi. Tôi biết rõ mình là ai nhưng lại không đủ can đảm sống thật là mình, không muốn mẹ và người thân bị cuốn vào những muộn phiền. Tôi đã định liều lĩnh “nhắm mắt đưa chân” vào cuộc hôn nhân với Thu, nhưng hôm nay nhìn em háo hức chuẩn bị cho ngày hôn lễ tôi bỗng thấy mình thật độc ác” – Thuấn bộc bạch.
Sau phút thẫn thờ, Thu như bừng tỉnh, vồn vã, cuống quýt lắc mạnh vai Thuấn: “Em không quan tâm anh là ai. Trái tim mách bảo em rằng cuộc sống sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu thiếu anh”. Thuấn điềm đạm nhưng cương quyết: “Tôi đã quyết định chuyển công tác tới một miền đất mới. Đó không phải là cuộc chạy trốn mà là chuyến đi để tìm một lối thoát, với hi vọng ngày trở về sẽ tươi sáng hơn”.
Đã có lần Thuấn nói với Thu rằng cuộc sống tựa dòng sông không lúc nào ngưng lặng, con người phải rèn luyện, tích lũy cho mình có đủ sức đề kháng để đối diện với những sự thực đôi khi rất khó tin. Khoảnh khắc này, Thu như chín chắn, trưởng thành hơn. Trời về khuya. Sương lạnh giăng phủ. Thu lặng lẽ ngả đầu vào vai Thuấn. Vẫn cảm giác bình yên lạ kỳ như lần đầu tiên cô bẽn lẽn nhận lời yêu anh.
Sự chia ly này không đem đến cho cô những đổ vỡ, tuyệt vọng. Cô cảm nhận được tấm lòng chân thành trong nỗi niềm tâm sự của Thuấn. Còn gì đáng buồn hơn khi sống mà không được là chính mình. Thu đồng cảm với nỗi khổ tâm của một người đồng tính như anh. Cái nhìn thiếu bao dung của người đời khiến họ phải sống khép mình, phải ngụp lặn trong bế tắc. Xét cho cùng thì họ cũng có trái tim, có tâm hồn, có những khát vọng, đam mê rất có thể không bình thường song vẫn cần được tôn trọng.
Thu mong Thuấn sớm tìm được sự bình yên. Dẫu chẳng thể sánh bước đi tới đích mong đợi song Thu sẽ luôn trân trọng tình yêu và những kỷ niệm giữa cô và Thuấn.